Thú thật đi, trong tuổi thơ của mình, bạn có bao giờ ẩn mình đằng sau cánh cửa hẹp để núp đứa bạn xui rủi nào đó đang cố gắng tìm ra các bạn trong trò chơi "năm mười" hay chưa? 



Nếu câu trả lời của bạn là "chưa" thì tôi xin chia buồn cùng bạn, vì tuổi thơ của bạn có lẽ "bất hạnh" hơn những người có câu trả lời là "đã từng". Tôi nói như thế không phải là một sự đánh đồng có chủ đích, mà đó là vì một sự thật hiển nhiên rằng bạn chưa-được-sống-đúng với tuổi thơ đẹp đẽ của mình. 

Tin tôi đi!

Tuổi thơ đối với tôi là một khoảng ký ức vô cùng tinh khôi và trong sáng. Thế giới bao la đối với tôi khi đó là những trò lò cò, ăn quan, "tim ba chữ' cùng lũ bạn trong khu chung cư cũ kĩ; là những bài đồng dao, câu hát gãy gọn của tụi con nít lúc bấy giờ. "Dữ dội" hơn, lũ chúng tôi đã bắt đầu biết hâm mộ những ca sĩ nổi tiếng nhất, như "anh Hai" Lam Trường, "anh Bo" Đan Trường, để rồi lắm lúc lại nghêu ngao với nhau vài ba câu hát "Mưa phi trường", "Nắng sân trường", "Trống vắng" rất rầm rộ vào thời điểm ấy. Khi đó, internet và các trang nhạc số nào có ồ ạt như bây giờ, tôi chỉ có thể chép lại các bài hát bằng cách "pause" lại từng đoạn nhạc của ca sĩ thu trên đĩa CD, băng cát-séc, hoặc mua những quyển sổ tay, sách nhạc "Tuyển tập Làn Sóng Xanh" với chỉ vài ba ngàn đồng ở mấy quầy sách cũ gần nhà.

Tâm hồn bé bỏng ấy của tôi là thế đấy.
Đơn giản.
Và vô cùng lặng yên...

Nó giống như khi mình chui rúc mình đằng sau khe cửa hẹp của trò "năm mười" mà tôi đã nhắc trước đó. Góc khuất của cánh cửa hẹp khiến tôi như được bảo vệ một cách an toàn, chẳng một "kẻ địch" nào có thể phát hiện ra tôi.

Qua khe hẹp của nó, tôi chứng kiến sự chuyển động của từng vật thể, tập trung nghe được cả những câu từ vụn vặt, nhỏ nhặt nhất, tất nhiên là không thể thiếu sự cảnh giác trước "đối tượng" đang cố hết sức truy lùng ra được cái chốn "ẩn mình" vô tình tinh tế của tôi.

Tâm hồn con người cũng thế.
Đôi khi bình yên một tí lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thời gian trôi qua, đến khi tôi đã lớn,
Ừ, tôi đã lớn thật rồi chứ chẳng chơi!

Tôi sẽ chẳng thể nào có đủ sự nhẫn nại nếu cứ ném mình vào cuộc sống như một con thiêu thân. Tôi lớn lên, trưởng thành, lo toan mọi thứ. Cái tâm hồn trong sáng ngày nào bắt đầu bị vẩn đục dần đi. Tôi bắt đầu quên đi cách nhìn đời qua khe-cửa-hẹp ngày trước, mà bắt đầu nhìn qua sự đánh giá đầy cẩn trọng của lý trí vô tình đầy chủ quan.

Chẳng mấy khi tôi được trở lại như trước.
Tuổi thơ mỗi người chỉ một.
Trân trọng hoặc là cố lãng quên đi!
Vậy thôi...

Mr. Tâm Lý

Vui lòng bình luận bằng tiếng Việt có dấu
 
Mr. Tâm Lý © 2015. Copyright by Mr. Tâm Lý
Top